Lu mập

June 19, 2024

Vào trận chung kết C1 của Barcelona và MU mười mấy năm trước, nhà tôi mang về 2 con chó nhỏ như một lòng bàn tay về nuôi, với giá trị vào thời điểm lúc đó là 1 lốc sữa tặng cho bà hàng xóm đầu ngõ.Đêm đó tối lén trốn ba má đi xem đá banh, ra tới sân thì 2 con chó nhỏ vẫy đuôi quấn quýt không ngớt. Tôi đóng cỏng rồi mới đi nhưng vì tụi nó nhỏ xíu nên dễ dàng chui lọt qua khe cổng, làm tôi không biết bao nhiêu lần đang chạy xe máy phải quay đầu để cất 2 đứa lại vào sânNhà tôi đặt tên: Lu và Rô. 2 con là chó cỏ nên lông vàng óng, dù là sinh cùng lứa nhưng con Rô đẹp bao nhiêu thì ngược lại con Lu xấu bấy nhiêu vậy - chân thì ngắn, dáng thì lụi thụi lại thêm cái mỏ đen như lò củi.Những ngày đầu tôi còn không chơi với nó cơ, nó lại gần là tôi đẩy ra chỗ khác. Với vốn IQ ngu số hai không ai nhận số một trong loài chó thì đương nhiên nó không đủ tinh tế để hiểu chủ của nó muốn gì, vậy là tôi càng đẩy nó càng chạy tới tới liếm chân vẫy đít mặt thì phè phè như không có chuyện gì xảy ra.Nuôi một thời gian có đoạn nó bị bệnh nặng nôn thốc nôn tháo, không ăn uống gì hết trong mấy ngày liền rồi chui vào góc tối trong nhà nằm, nhìn cực kỳ thảm thương. May thay đợt đó nhà tôi search ra một chỗ thú y khá là giỏi rồi cho nhập viện. Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt tội nghiệp của cu cậu nhìn tôi trong thú y khi tay chân bị cột lại trên giường để truyền thuốc. Sau một tuần, cu cậu khỏi bệnh.Sau đợt đó thì con Lu ăn cực kỳ nhiều, ngày càng mập ra, hai con cùng lứa mà con Lu chắc phải hơn gấp đôi con Rô về chiều ngang. Biệt danh Lu Mập bắt đầu từ đó.Nuôi vài năm thì tôi đi Nhật. Tôi nhớ đúng ngày tôi đi nó bị ghẻ nên cạo hết lông nhìn y xì đúc cục xúc xích màu trắng, con Lu Mập thì đương nhiên không biết tôi đi xa nên vẫn phè phởn giỡn như ngày thường. Thôi đá đít chia tay nó vài cái rồi đi.Khi qua Nhật tôi vẫn hay nhờ người thân quay video nó mỗi lần gọi điện. Tôi ít khi cười nhưng chỉ nhìn nó mập thù lù ngủ thôi là tôi thấy vui. Đơn giản vì nó ngu ngu mang lại cảm giác hài hước mà cho dù search tung cái Internet tôi cũng ít khi thấy được.Vụt một cái hơn mười mấy năm nó ở với nhà tôi, tỉ thí cẩu quyền vô số trận với con Rô, ăn không biết bao nhiêu lòng heo mà mẹ tôi cho mỗi khi cò được lô đất, sức khoẻ nó cũng yếu dần. Giao thừa vừa rồi tôi ở nhà đón tết, tôi vừa cầm điện thoại video call với bạn gái vừa chạy quanh nhà chơi với 2 con chó. Con Lu Mập thở hổn hển lê từng bước chạy theo. Nó yếu rồi lại còn mập nữa, bình thường chắc đi được vài bước là nằm một đống thở, nhưng suốt hơn một tiếng đồng hồ hôm giao thừa đó, con Lu vẫn chạy theo, vì nó biết, có tôi ở đây, chơi với nó đêm đó.SNS, tên trong game, email cá nhân của tôi là "Ludugz" - 4 chữ đầu có nghĩa là Lu Đù.Hôm nay, Lu nhà tôi bị shock nhiệt, đã nằm lại với đất. Từ nay Rô phải ngủ một mình.

Chuyện thằng Thịnh

July 09, 2018

Chắc hẳn ai sống ở Hòa Khánh cũng đều ít nhất ăn một lần ở quán phở Nguyệt Ánh của cặp vợ chồng già mấy chục năm nay ngụ trên đường Nguyễn Lương Bằng (Con đường ai cũng biết bởi số 193 nức tiếng). Status này sẽ không viết về một ngày quán bán được bao nhiêu tô phở, doanh thu trong một tháng như thế nào hay là ông Lợi đầu bếp hôm qua đánh banh đưa đít ra sao, mà là về thằng cu giữ xe nhanh nhẹn, láu lỉnh miệng lúc nào cũng toát lên nụ cười.Ấn tượng đầu tiên của tôi với em là một buổi sáng nắng gay gắt, khi thấy tôi đang phóng xe tới loay hoay không biết đậu xe chỗ nào thì em đang ngồi trên chiếc xe máy trong bóng râm, bật dậy lao tới chỉ chỗ, sau đó em còn đứng ngoài nắng đợi tôi và thực thi một chuỗi động tác rất thuần phục : duỗi thẳng cánh tay hướng về cửa vào quán, lưng gập 45 độ, miệng cười lép nhép : " Mời anh vào ạ ! " . Một hình ảnh mà trước giờ tôi chỉ gặp ở những khách sạn 4,5 năm sao ở Nhật Bản.Trong thời tiết nóng như thế, tôi thề nếu tôi là em thì sẽ kiếm một cái xe máy nào đó yên mát mát, nằm gác chân lên yên xe đối diện, một tay móc cứt mũi, một tay cầm điện thoại lướt facebook, ngồi ngáp, nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây trôi, dặn lòng tự hỏi: Sao mây trôi chậm quá vậy mây ơi!!Lúc nào ông bà chủ quán hết phở hay hết giá đều sai em đi mua, em "Dạ" thật to và leo lên con xe đạp cà tàng phi tới chợ nhiệt huyết như thể hôm nay là ngày cuối cùng em còn sống vậy. Có lúc tôi nhìn thấy em giặt một chiếc khăn mát, đi lau những cái yên xe cháy bỏng ở ngoài nắng. Thiệt, tôi không biết ai làm IT, sale, marketing, chứng khoán, hay nghề gì đó ... giỏi nhất thế giới, nhưng đối với nghề giữ xe, em là thiên hạ vô địch khắp vũ trụ.Có lần tôi vô tình gặp em trên phố, trên chiếc xe đạp cà tàng ấy em vẫn vô tư hát to bài hát em thích giữa dòng người tấp nập, em có biết rằng nhiều đại gia có trong tay hàng trăm, hàng ngàn tỉ đồng sẵn sàng bỏ hết tất cả chỉ để sống những ngày tháng thanh thản hồn nhiên không lo không nghĩ như em không?Gần đây anh có đọc báo, nghe tin Elon Musk đã ngay lập tức chế tạo thành công chiếc tàu ngầm giúp 13 em học sinh Thái Lan thoát ra ngoài hang, quả là một con người đầy tài năng và nhân cách. Anh không ước mình được như Elon Musk, Bill Gates hay Jack Ma,... Anh chỉ muốn mình trở thành một người mà mỗi khi những người anh yêu quý hay những người có tình cảnh như em gặp nạn, anh có đủ khả năng và kinh tế để giúp đỡ.Anh có nghe được một câu nói rất hay của nguyên Đô Đốc đội đặc nhiệm NAVY của Mỹ, "If you wanna change the world, start off by making your bed".Và anh sẽ bắt đầu gấp chăn màn vào ngày mai.

Thư gửi con trai (và cho cả bản thân)

February 14, 2021

Viết lúc ba chưa biết má con là ai nhân một ngày ba được nghe một số chuyện tưởng chừng chỉ có trong phim của "đàn ông" VN làm ba chửi thề.Con trai à, Sau này ba không cần con thông minh, không cần con phải xuất sắc kiếm được nhiều tiền, không cần con chức danh ông nọ bà kia, chỉ mong con có một trái tim hào sảng, một tinh thần ngạo nghễ, hiên ngang, nhân ái với đời.Sau này ba không cần con dũng cảm như Quang Vũ, Triệu Vân,… Nhưng chí ít con phải không nao núng và sống thật với chính bản thân mình. Con nói những điều con thấy đúng, con chơi với những người con thích chơi, con cười khi con vui, con khóc khi cảm thấy buồn… Như vậy là được rồi. Sau này con sẽ yêu và cưới một người. Hứa với ba con đừng nhìn vào gia đình, tiền bạc, kinh tế, chức vụ … những thứ vật chất phù phiếm làm con mờ mắt để quyết định yêu và cưới ai đó, đối với ba những "đàn ông" như vậy, rất là hèn. Con cũng không được nghe lời bất kỳ ai tác động vào tình yêu đẹp đẽ và trong sáng của tụi con (kể cả ba và má). Thứ duy nhất mà con nên nhìn vào để quyết định con có yêu một người hay là không, đó chính là cặp mắt và trái tim của người đó. Con có thể ăn nửa bữa, ngủ nửa giấc, nhưng không thể đi nửa đường chân lý và yêu bằng nửa trái timSau này ba sẽ bày con cách nắm tay người yêu trên dòng đời tấp nập, tới cách con thể hiện tình cảm với người yêu trên phố. Con làm gì cũng được nhưng duy nhất nhớ một điều, không được làm cho người con yêu khóc. Ba không cần biết lý do là gì hết, nhưng nếu người yêu hoặc vợ con khóc, tức là con đã saiNếu hồi xưa ba không kiên quyết cãi lời bà nội đi du học thì chắc bây giờ ba đang an phận làm gì đó ở Đà Nẵng, có một ngôi nhà nhỏ nhỏ, có má con, chắc là con cũng đã ra đời. Nhưng ba không muốn có một cuộc đời như vậy, thượng đế cho ba được sinh ra, có những câu hỏi và sứ mệnh của cuộc đời mà chính ba phải tự đi tìm câu trả lời. Sau này con cũng sẽ như thế, sẽ đi tới một nơi thật xa, để hiểu rõ hơn mình là ai, và trở về (nếu con muốn).